Tác giả: | Tặc Mi Thử Nhãn |
Thể loại: | Truyện kiếm hiệp |
"Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia" là câu chuyện nói về một sinh viên tên Phương Tranh, một lần tình cờ xuyên không ngược gian về thời cổ đại, tới thế giới cổ đại… |
Tác giả: | Tặc Mi Thử Nhãn |
Thể loại: | Kiếm Hiệp, Sắc Hiệp, Xuyên Không |
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia |
Tác giả: | Tặc Mi Thử Nhãn |
Thể loại: | Lịch Sử |
Đây là một bộ truyện cũng có mô típ như Cực Phẩm Gia Đinh, nhưng NVC không thể hiện một cách quá xuất sắc như Lâm Tam. Truyện không quá dài, nên có đôi chổ bố cục chưa hợp lý lắm, những nút thắt không được tác giả khai thác triệt để nên một vài người có thể nhận xét là không hay. Nhưng về độ hài, độ bựa thì khá ổn. Ta làm truyện này để chia sẽ với mọi người những nụ cười, hy vọng sau những giây phút căng thẳng sẽ xả được chút stress. Tóm lại đọc giải trí thì tốt, còn đòi hỏi cao siêu thì ta chịu. Chén đi nào.Ví dụ một đoạn VP cho mọi người đọc thử :Khó khăn lắm đến đầu tường cung tiễn tầm bắn biên giới, Chu Lệ ghìm chặt ngựa, giơ lên roi ngựa vẻ mặt nộ sắc chỉ vào đầu tường, quát to: "Ngột cái kia gian tặc Tổng binh quan Tiêu Phàm, đi ra đáp bổn vương mà nói!"Cũng không lâu lắm, Tiêu Phàm một thân ngân bạch áo giáp, xuất hiện tại đầu tường, ngưng mắt hướng dưới cổng thành nhìn lên, thần sắc không khỏi cực kỳ thất vọng."Vương gia, ngươi. . . Không chết?"Chu Lệ giận dữ: "Ngươi cứ nói đi?"Tiêu Phàm đần độn nói: "Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?""Tiêu Phàm ngươi cái thằng chó này, lén lén lút lút lên không được mặt bàn, tối hôm qua phái người tập (kích) ta đại doanh, tạc ta doanh trướng, làm tổn thương ta quân sĩ vô số, bổn vương trước không so đo với ngươi những...này, tựu hỏi ngươi một câu. . ."Tiêu Phàm vội vàng khiêm tốn chắp tay: "Không dám không dám, Vương gia khen trật rồi, không biết Vương gia có chuyện gì hỏi?"Chu Lệ nhìn xa trên đầu thành Tiêu Phàm cái kia trương cự... |
Tác giả: | Tặc Mi Thử Nhãn |
Thể loại: | Đô Thị |
Cuối những năm 80.Ngoại ô thành phố Ninh Hải, trước cửa một viện Phúc Lợi tầm thường, có vài bóng người đứng trong màn đêm, nhìn thật lâu vào tấm bảng loang lổ cổ xưa "Thành phố Ninh Hải Đệ Nhất Nhân Dân Phúc Lợi Viện" không nói gì, cảm giác âu sầu hòa trong không khí đè chặt lên trái tim.Trong bọn họ có một vị phu nhân, ăn mặc lộng lẫy hoa lệ, khoan thai mà không phô trương, diện mạo xinh đẹp thanh tú. Lúc này trong ngực vị phu nhân đó đang ôm một đứa bé còn trong tã lót. Thẫn thờ nhìn vào gương mặt hài nhi đang ngủ say sưa, phu nhân một tay che chặt miệng của mình, nước mắt đọng lại thành từng chuỗi nhỏ xuống, im lìm không một tiếng động, nỗi bi thương đến tê buốt càng rõ ràng hơn."Dung nhi, buông nó xuống đi, thời gian của chúng ta không nhiều..."Một người đàn ông độ chừng 30 tuổi đứng bên cạnh vị phu nhân đó thở dài đành chịu.Phu nhân lắc đầu, vô ý thức ôm sát lấy hài nhi trong ngực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầy trông mong:"Thật sự muốn để nó ở tại chỗ này sao? Tại sao phải như vậy?"Đôi mày kiếm đen nhánh của người đàn ông nhăn lại thật sâu, hai đầu lông mi tỏa ra khí tức cao quý và uy nghiêm. Ở trên khuôn mặt vuông vắn kiên cường không dễ dàng xuất hiện một chút đau khổ."Phải để nó ở lại chỗ này, chúng ta đã nguy như trứng chồng sắp đổ, sống hôm nay lo ngày mai. Nếu để nó ở bên cạnh, sinh mệnh bé nhỏ này thế nào cũng bị chúng ta làm liên lụy, cơ hội sống sót không lớn."Thanh âm của người đàn ông điềm tĩnh mà kiên quyết.Phu nhân khóc lóc thảm thiết nói:"Thế nhưng đứa ... |
VinaBase. © 2014. | Điều khoản sử dụng | Chính sách bảo mật (Website đang chờ xin cấp phép)